Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiếu Ngạo Thần Điêu


Phan_9

Cho nên mặc dù ấm ức, mặc dù giận dữ tôi chỉ có thể ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, ở bên cạnh hầu hạ vị đại gia Hoắc Đô, chụi đủ sự tra tấn về mặc thể xác lẫn tinh thần, tìm cơ hội trộm túi bách bảo về mà thôi. Tuy nhiên trước đó, tôi cũng đã tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Phùng sư huynh, nếu không sợ là có màn mưa máu sảy ra rồi.

“Tiểu Trình, ngươi hôm nay không có ăn cơm à? Mạnh tay lên.” Hoắc đại gia ngồi chễm chệ trong bồn tắm lớn, cao giọng ra lệnh.  Tôi mặc dù rất muốn bóp nát cái đầu đẹp đẽ của hắn nhưng chỉ có thể yểu xùi “Dạ!” 1 tiếng, rồi dùng thêm chút sức bóp đôi vai ngà ngọc của Hoắc Đô.  Mà phải công nhận, da Hoắc Đô thật là mịn màng, sờ vào cảm giác rất thích, chặc chặc.

“Đau! Ngươi mạnh tay như vậy làm gì? Nhẹ 1 chút.” Hoắc đại gia lại phàn nàn, tôi lại yểu xùi “Dạ!” 1 tiếng, bóp nhẹ lại 1 chút.

Sau khi giúp Hoắc Đô tắm rửa xong, tôi sử dụng hết sức lực chín trâu hai hổ, xách thùng nước tắm của hắn đi đổ, đó là tra tấn về mặc thể xác. Quá đáng hơn là, lúc quay trở lại thì thấy Hoắc Đô chỉ mặc đọc 1 cái trung y màu trắng (áo lót cổ đại), nữa nằm nửa ngồi trên giường, vạt áo để mở, để lộ vòm ngực cường tráng, làn da màu lúa mạch ẩn hiện đưới lớp áo, tóc do mới tắm xong còn ướt để xỏa tùy tiện trên người, khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt. Quả thật là 1 bức tranh mỹ nhân sau khi tắm tuyệt luân.

Hoắc Đô thấy tôi tiến vào thì mị mắt cười nói: “Tiểu Trình, đến đây lau tóc giúp ta.” Thử hỏi ngày nào tôi cũng phải chứng kiến cảnh tượng như vậy thì có phải là tra tấn về mặc tinh thần của tôi không kia chứ? Mỹ nam đẹp như vậy, quyến rũ như vậy mà tôi lại không sơ múi được, cũng không dám sơ múi. Hức hức.

Cảnh báo, cảnh báo, chương này có HOT, ai không thích vấn đề này thì đừng đọc.

Cảnh báo, cảnh báo, ai thích HOT, đọc xong rồi cũng đừng chửi Chanh.

Chương 22: Gian tình

Tôi cố gắng kìm chế nhịp tim, bước đến cầm lấy cái khăn treo cạnh đó, ngồi xuống bên mép giường, lau tóc giúp Hoắc đại gia. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Đô thì xác ngay bên cạnh tôi, kèm theo hương thơm nhàn nhạt tươi mát do mới tắm xong của hắn, thật khiến tôi mặt đỏ tim đập nhanh mà. Bàn tay cầm khăn của tôi run lên, khó khăn giúp Hoắc Đô lau tóc ướt. Hắn như vậy, còn quyến rũ hơn cả sư phụ. Oh my god! Làm sao tôi có thể chịu nỗi đây.

Hoắc Đô nhìn thấy biểu hiện của tôi như thế thì rất vui vẻ, ý cười trên mặt càng sâu, ngón tay còn rảnh rỗi vẽ vòng tròn trên đùi tôi, khiến máu nóng tôi bóc nhanh lên não, gặp võ não chặn lại không thể phóng thích ra ngoài, bèn quay ngược trở lại, chảy ra từ mũi. Nếu cứ tình trạng này thì tôi sớm muộn gì cũng mất máu mà chết thôi. Trời ơi! Thà cứ chảy nước giải như trước đây có phải hơn không?

Hoắc Đô nhìn thấy máu mũi chảy lay lán trên mặt tôi thì rất thích ý, cười rộ lên, cơ hồ là hắn điên cuồng cười, đến nỗi nằm co người trên giường, ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

Tôi phát điên, nhưng phát điên thì có thể làm được gì kia chứ, ai biểu Hoắc Đô là người đang nắm giữ mạng sống của tôi làm gì. Cho nên, tôi chỉ có thể dùng cái khăn lúc nãy lau tóc cho Hoắc Đô, chặn lại máu mũi như hai vòi sen mất van, đang tuôn trào lay láng của mình. Cố gắng kìm chế, nhỏ giọng nói: “Hoắc đại gia, ngài có cần gì nữa không? Nếu không, tiểu nhân xin lui trước.”

Hoắc Đô ngừng cười nói: “Tiểu… Tiểu Trình. Ngươi cũng thật nhiều máu quá đi, liên tục chảy 10 ngày rồi mà cũng không hết máu… Hahahaha…” Nói rồi lại ôm bụng cười ngất.

Nhiều máu? Nhịn! Tôi nhịn! Tuyệt đối không được nóng giận, nếu nóng giận thì sẽ trúng kế của Hoắc Đô, tôi phải nhịn… Nhưng mà…

“Hoắc Đô, thật ra ngươi muốn cái gì hả? Ta dù gì trước đây cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không có ta cho ngươi giải dược, ngươi đã trúng độc của Dương Quá mà chết lâu rồi. Ngươi như vậy là lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn, có biết không hả?” Con thỏ nỗi nóng cũng có thể cắn người nha. Trình Anh tôi từ khi xuyên qua tới nay, chỉ có tôi ức hiếp người, chưa từng bị người ức hiếp (ngoại trừ sư phụ), giờ đây lại bị tên tiểu tử Hoắc Đô này ức hiếp, hỏi sao tôi có thể nhịn được kia chứ.

Hoắc Đô thấy tôi nổi nóng, không hoảng sợ, ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, còn cười nói: “Phải, ngươi đã cứu ta, là ân nhân của ta, cho nên ta mới trả ơn cho ngươi nha.”

Tôi nổi nóng quát to: “Ngươi gọi như thế là trả ơn sao, suốt 10 ngày qua ngươi xem ta như ô-sin mà sai sử, có người nào báo ơn như ngươi không hả?”

“Ô sin?”

“Là hạ nhân, ngươi xem ta là hạ nhân mà sai sử còn gì? Đối đãi với ân nhân như vậy sao?”

Hoắc Đô mị mắt cười: “Chẳng phải ngươi trước đây nói với sư phụ ta là: “Ta bởi vì yêu thích vẻ đẹp của Hoắc Đô, không đành lòng nhìn thấy hắn chết, nên mới cứu.” không phải sao?”

Trời! Trí nhớ của hắn cũng quá tốt đi, lập lại không thiếu 1 từ.

Hoắc Đô nhìn thấy mặt tôi cứng đờ thì lại càng thích ý, cười nói: “Với lại mấy ngày trước ngươi còn nói: “Ta thầm thương trộm nhớ ngươi, gặp ngươi 1 lần thì mãi không quên được, không có ngươi thì sống không nỗi, nên mới bất chấp nguy hiểm mà đến đây tìm ngươi”, có phải không?” Cái này cũng quá trơ trẻn đi, hắn rõ ràng biết tôi không có ý nói như vậy mà.

Tôi đang định mở miệng phản bác thì đã bị Hoắc Đô kéo tay, đè xuống giường, Hoắc Đô cúi xuống nhìn tôi, cười ái muội: “…Ta chỉ là thỏa ước nguyện của ân nhân mình mà thôi.” Khuôn mặt của hắn chỉ cách mặt tôi 2 phân, mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện, nhã ra 1 chữ là hơi thở thơm tho, như hương lan của hắn lại phả vào mặt tôi, nong nóng, nhồn nhột.

Mục tiêu cuộc đời của Trình Anh tôi là phải ăn đậu hũ của tất cả mỹ nam khắp thiên hạ. Mà nay đậu hũ của Hoắc Đô lại trưng ra ngay trước mặt như thế này, nếu tôi không ăn thì thật sự quá có lỗi với trời với đất, phật tổ như lai, quan âm bồ tát, diêm vương, quỷ sai, cùng tất cả các chư vị thần linh, và âm binh quỷ hồn. Cho nên, thuận theo tự nhiên, hợp lòng người… Tôi nhõm người 1 chút hôn vào đôi môi mỏng, hơi mở mang ý cười trước mặt mình.

Mặc dù nụ hôn của tôi chỉ như chuồn chuồn lướt nước, phớt nhẹ qua môi Hoắc Đô, nhưng vẫn cảm giác được vị ngòn ngọt trên môi hắn. Ôi chao! Cảm giác này thật sự còn tuyệt hơn là ăn bánh bao sốt cua. 

Hoắc Đô đột nhiên bị tôi tập kích thì sững sốt, mặt đờ ra, còn có chút hồng. Nhìn hắn như thế này, tôi càng không kiềm chế được cảm xúc muốn đùa giỡn hắn, nên lại nhõm người lên 1 chút, hôn Hoắc Đô 1 cái nữa. Nhưng nếu tôi biết hậu quả của việc này, tôi tuyệt đối không dám đùa giỡn Hoắc Đô. Dù cho có cho tôi gan hùm, mật rắn cũng không dám.

Hoắc Đô sau khi bị tôi hôn đến lần hai, thì giống như chạm trúng công tác nào đó trong người hắn, thú tính bộc phát. Không cần biết là môi tôi, hay là thịt dê nướng của người Mông Cổ bọn hắn, mà mặc sức gặm nhắm. Mái tóc còn có chút ẩm của hắn xụ xuống mặt tôi, có chút mát mát, ngứa ngứa.

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thoát nổi sức mạnh của hắn, hai tay bị hắn kìm chặt trên đỉnh đầu, cả người bị hắn đè dưới thân, miệng lại bị hắn khóa trụ, muốn kêu muốn la cũng không được. Chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư ô ô” vô cùng kinh dị.

Hoắc Đô sau khi cắn mút cho môi tôi sưng lên như hai cái bánh quảy, hắn lại dùng lưỡi cạy khớp hàm của tôi ra. Tôi cắn chặt răng không để cho lưỡi hắn tiến vào.

“A… ư…” Nhưng cái tên tiểu tử chết tiệc này hắn thế mà lại cắn mạnh vào môi tôi, đau quá, tôi bật thốt lên 1 tiếng, lại bị hắn nuốt hết những âm thanh còn lại vào bụng, lưỡi hắn cũng nhanh chóng công thành đoạt đất, xông thẳng vào khoan miệng tôi, càn quét hết không khí bên trong. Day dưa cùng với lưỡi của tôi.

Tôi bị hắn hôn có điểm choáng váng, người cũng bắt đầu nóng lên, tim đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đến khi tôi muốn tắt thở vì hết hơi, Hoắc Đô mới chịu nhã miệng tôi ra.

“Hoắc… ư ư… ư ư…”

Mới nói được 1 chữ, môi Hoắc Đô lại 1 lần nữa áp xuống. Giờ phút này, tôi không còn 1 chút hơi sức để phản kháng. Chỉ nằm xụi lơ trong lòng hắn, mặc cho Hoắc Đô muốn làm gì thì làm. Đúng là tự tạo nghiệt, không thể sống.

“Tiểu Trình, có thể không?” Toàn thân Hoắc Đô mướt mồ hôi, từng giọt từng giọt mồ hôi của hắn nhỏ lên người tôi, khuôn mặt hắn đỏ bừng, ẩn nhẫn nhìn tôi nói như hỏi xin. Đôi mắt của Hoắc Đô còn long lanh như mắt cún con. Cơ hồ tôi còn thấy cả cái đuôi cún đang ve vẩy sau lưng hắn. Nhìn Hoắc Đô kiêu ngạo, khó ưa hàng ngày như vậy, tôi không có cách nào mà lắc đầu hay nói “không” được. Chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, gật đầu đại 1 cái. Tới đâu thì tới. Mỹ nam yêu cầu, sao có thể từ chối kia chứ. Sức đề kháng của tôi với mỹ nam thật sự quá kém mà.

Sau cái gật đầu của tôi, Hoắc Đô cười tươi như trời xuân tỏa nắng, mặc dù đang ngày thu nhưng người tôi lại nóng như ngày hè. Quần áo trên người bị Hoắc Đô tháo từng mảnh từng mảnh ra. Đến khi vật che thân duy nhất còn lại là cái yếm, bị Hoắc Đô tháo ra, tôi cũng không thấy lạnh.

Hoắc Đô hôn từ vành tai của tôi, qua má, lên môi, lại rồi từ cổ qua xương quai xanh, rồi từ từ xuống ngực. Chỗ nào hắn chạm qua thì chỗ đó giống như có lửa thêu đốt.

Khi đầu lưỡi của hắn lướt nhẹ qua nhị hoa trên bầu ngực tôi, làm cho nó bừng tĩnh dựng thẳng lên, hắn lại nhe răng cắn nhẹ 1 cái, rồi mút lấy, làm tôi giống như có điện chạy ngang qua người, bật thốt lên 1 tiếng.

“A ~ ~ ~  Không muốn ~ ~ ~” Âm thanh của tôi lúc này phát ra cũng trở nên hư nhuyễn. Tôi nghe còn nổi cả da gà, huống chi là Hoắc Đô.

Tôi thật sự là không muốn, thật sự khó chịu chết đi được. Nhưng tôi lại quên mất 1 định luật quan trọng. Những lúc như thế này, nữ nhân nói “không cần”, “không muốn”, thì nam nhân sẽ hiểu thành là “Ta rất cần”, “Ta rất muốn”. Hoặc nữ nhân nói “Dừng lại” thì có nghĩa là “Đừng dừng lại”. Oh my god!

Cho nên Hoắc Đô không dừng lại mà càng thô bạo hơn trước. Tay hắn cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn bầu ngực còn lại của tôi, cọ xát nhị hoa, làm cho nó đỏ bừng lên. Bàn tay còn lại thì chạy loạn trên người tôi.

“A ~ ~ ~ Hoắc Đô chết tiệc ~ ~ ~” Sự thô bạo của hắn đem đến 1 chút đau đớn, không ngờ sự đau đớn này lại mang đến càng nhiều khoái cảm cho tôi, không nhịn được, rùn mình 1 cái. Hạ thân ngưng tụ 1 tia lửa nóng.

Hoắc Đô rời khỏi ngực tôi, hôn dọc xuống dưới, hầu như là hôn từng tất thịt trên người tôi, ngay cả đầu ngòn tay và đầu ngón chân hắn cũng không bỏ qua. Chẳng những hôn, mà còn dùng lưỡi khẽ liếm, hắn như muốn thoa toàn bộ nước giải của hắn lên người tôi. Thật sự quá mất vệ sinh. Nhưng đến lúc này tôi còn quan tâm gì đến chuyện mất vệ sinh hay không mất vệ sinh, cả người tôi nhũn ra giống như sắp tan thành nước. Nơi tư mật giống như có 1 luồn khí nóng thoát ra, vô cùng bứt rứt, khó chịu, còn có 1 chút ngứa.

“Lần đầu sẽ đau, nàng gán 1 chút.” Hoắc Đô ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mê ly, mang dục vọng, khàn giọng nói. Không đợi tôi trả lời, lại cúi xuống hôn lên môi tôi. Bộ trung y trên người Hoắc Đô lúc này, cũng được cởi ra. Hai chúng tôi, toàn thân không vật gì che đậy, day dưa cùng 1 chỗ với nhau. Ôi chao, nếu để sư phụ biết được, không biết là người định dùng 1 chưởng đánh chết tôi, hay là cấm mười mấy cây “phụ cốt châm” lên người tôi, cho tôi bị dày vò đến chết đây. Chặc chặc.

Chương23: Cướp sắc không thành

“Vươngtử, Tứ Vương gia mời ngày đến Vương trướng để dự tiệc.” Hai chúng tôi củi khô lửa bốc, sắp đến giai đoạn trọng yếu (giai đoạn gì tự hiểu), thì bị 1 gáo nước lạnh tạt vào.

HoắcĐô túm nhanh lấy tấm chăn trên giường quấn chặt người tôi lại không còn 1 kẽ hở, tức giận, quát lớn: “Biến.”

“Vươngtử, Tứ Vương gia nói ngày phải đến ngay, đệ nhất quốc sư đã trở về.” Thế nhưng tên lính truyền tin vẫn cố chấp, không sợ hãi nói. Hoắc Đô nghe thế thì mày nhíu chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn, gằng giọng nói: “Ta sẽ ra ngay.”

“Đợita 1 chút, ta sẽ quay lại ngay.” Hoắc Đô đặt 1 nụ hôn lên trán tôi, dịu dàng nói, rồi đứng lên mặc y phục, đi nhanh ra ngoài.

Đếnkhi bóng Hoắc Đô mất hút sau màn lêu, tôi vẫn ngơ ngẩn nằm trên giường. Nghĩ đến việc xém chút nữa là thất thân trong tay Hoắc Đô, thì cả người đều lạnh toát. Không thể ở lại đây nữa rồi, phải tìm nhanh túi bách bảo rồi trốn đi thôi. Nếu không, khi Hoắc Đô mà trở lại, biết đâu tôi với hắn lại củi khô lửa bốc… Chuyện vừa lỗ vốn vừa có nguy cơ thiệt mạng, Trình Anh tôi quyết không để sảy ra lần hai. Lúc nãy đúng thật là ma xui quỷ khiến mới như vậy mà.

Tôithừa lúc Hoắc Đô không có ở đây, lục tung 1 lượt lều của hắn, nhưng tôi có tìm cở nào cũng không tìm thấy túi bách bảo của mình, tôi thất vọng ngồi bệch xuống đất, cơ hồ là muốn khóc rống lên, nhưng tiếc là không cách nào khóc được. Con bà nó, ông trời đang chơi khâm tôi sao?

“Trìnhnha đầu! Thì ra ngươi ở đây!” Khuôn mặt hồng hào mang ý cười tinh nghịch, cùng mái tóc trắng rối tung, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

“Lãongoan đồng?” Tôi giật mình hét lên 1 tiếng. Nhưng biết mình thất thố, vội ngậm miệng lại, cũng may chẳng ai để ý đến tôi. Bởi lẽ lều của Hoắc Đô, nếu không được sự cho phép của hắn, dù trong lều có thích khách đến hành thích hắn, cũng không ai dám vào. Nhưng sao tôi lại được cái vinh hạnh, được hắn cho phép ra vào lều hắn tự do cơ chứ? Tôi thật chẳng muốn cái vinh hạnh đó chút nào.

“Trìnhnha đầu, ở đây chơi vui như vậy, mà ngươi không rủ ta. Thật xấu bụng!” Lão ngoan đồng làm vẻ mặt giận lẫy, nhìn tôi bĩu môi nói.

“Vuicái con khỉ! Ta ở đây khổ sở muốn chết.” Tâm tình đang cực kỳ không tốt, lại nghe lão ngoan đồng nói như vậy, không kiềm chế được, tôi lại hét lên 1 tiếng.

“Đượcrồi, được rồi, không cần nóng giận, ta nói lại là được chứ gì: “Ngươi ở đây chẳng vui, mà là con khỉ vui”, đã được chưa?” Lão ngoan đồng lại hì hì cười nói.

“…”Thật sự là không thể tức giận với lão ngoan đồng mà.

“Mànữa tháng qua lão đi đâu? Bỏ ta lại 1 mình như vậy mà xem được à?”

Lãongoan đồng “hừ” mũi 1 cái, nhăn mặt nhíu mày nói: “Không phải tại sư phụ Hoàng lão tà của ngươi sao, phái 1 đám hắc y nhân mặt lạnh đến, muốn bắt ngươi đi, hại ta khó khăn lắm mới đuổi được hết bọn chúng đi, nhưng lúc quay trở về thì lạc đường, nào ngờ đi đến 1 nơi vô cùng đẹp, gọi là cái gì Tuyệt, cái gì cốc đó.”

“TuyệtTình Cốc!”

“Mặckệ cái gì cốc, ở đó có rất nhiều thứ để chơi, ta trêu đùa đám người ở đó quả thật rất vui.” Bị lão ngoan đồng trêu đùa, vậy chẳng phải đám người ở Tuyệt Tình Cốc rất thảm sao?

“Takể cho ngươi nghe…”

“Đượcrồi. Chuyện đó để sau đi. Túi bách bảo của ta bị 1 ác nhân biến thái lấy mất rồi, lão mau giúp ta tìm lại đi.”

“Túibách bảo? Là cái túi rách ngươi hay đeo đấy hả?” Lão ngoan đồng chưa nói hết câu đã bị tôi cắt ngang, cũng không giận, lão cười hì hì nói, tay tháo sợi dây buộc cái túi lớn trên vai ra, đổ lên trên đất.

Linhchi, tuyết liên, kéo lớn, hầu bao, râu giả, đoản kiếm…vâng vâng mây mây, và rất nhiều thứ linh tinh khác, cái túi này của lão cũng quá nhiều thứ đi. Mà quan trọng hơn là, cái túi da gấu màu nâu kia không phải là túi bách bảo của tôi thì là gì? Tôi kích động cầm lấy cái túi, vội mở ra xem, hoàn hảo không thiếu bất cứ thứ gì.

“Lãolấy cái túi này ở đâu?”

“Ởchỗ đám người Mông Cổ.” Lão ngoan đồng nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cái túi, sao gãi gãi đầu, nhăn mày như cố nhớ gì đó, 1 lúc sau nói: “Nhưng không nhớ là lấy từ tên nào trong số chúng. Ta thấy quen quen, nên tiện tay lấy.”

“Đámngười Mông Cổ?”

“Đúngvậy, bọn chúng đang còn ở cái lều lớn ở phía kia kìa. Ngươi có muốn gặp không, ta dẫn ngươi đi xem. À mà ở đó còn có 1 tên tiểu tử tên là Dương Quá, hắn nói, hắn cũng biết Quách huynh đệ đang ở đâu.”

DươngQuá đã theo Kim Luân pháp vương đến đại doanh Mông Cổ rồi sao? Vậy lúc nãy chẳng phải vừa diễn ra 1 màn lão ngoan đồng Chu Bá Thông đại náo Vương trướng của Hốt Tất Liệt sao? Hoắc Đô cũng ở Vương trướng, vậy lão ngoan đồng là lấy được túi bách bảo trên người Hoắc Đô sao?

“Lãolấy được túi bách bảo của ta trên người 1 thanh niên trẻ, dáng cao gầy, khuôn mặt rất đẹp, nhưng lúc nào trên mặt cũng có nụ cười nhếch mép khinh đời, nhìn rất ngạo mạn, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, tay phải cầm thiết quạt, thường gõ nhịp vào tay trái, có phải không?”

“Đúngđúng, mà sao ngươi lại biết, nếu đã biết sao lại không lấy lại cơ chứ, chẳng phải ngươi rất quý chiếc túi này sao?”

Thìra lúc nào Hoắc Đô cũng mang túi bách bảo của tôi trong người, nên mới khiến tôi tìm lâu như vậy mà không thấy. Mà cũng không đúng, nếu Hoắc Đô mang trong người, vậy sao những lúc tôi cởi y phục giúp hắn tắm rửa lại không thấy.

“Saongươi lại đỏ mặt?” Phi phi, đang yên đang lành nghĩ đến việc Hoắc Đô cởi y phục làm gì, còn đỏ mặt, thật là quá mất mặt mà.

Tôinhìn lão ngoan đồng cười gượng 1 cái: “Không có gì! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Lão khỉ già Kim Luân cũng về đại doanh rồi, còn có thêm đám người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh ở đây, không nhanh chóng rồ khỏi thì quá nguy hiểm.

“Được!”Dứt lời liền cặp nách tôi bay đi.

“AAAA…Lão ngoan đồng chết tiệc. Mau thả ta xuống.” Tôi có thể tự dùng khinh công mà đi cơ mà. Nhưng sao lần nào cũng thế vậy trời? Hôi chết tôi mà. Tôi còn chưa báo cho Phùng sư huynh biết nữa.

Lãongoan đồng mang tôi bay đi như gió, tiếng nói của tôi bị tiếng gió lấn át hết hoàn toàn. Nhưng đột nhiên lão dừng lại, bỏ tay ra khỏi người tôi khiến tôi rơi bịt xuống đất như 1 trái mít rụng. Đau đến nỗi khiến tôi ứa nước mắt.

Xuấthiện trước mặt chúng tôi lúc này là 4 người, họ đều mặc áo bào màu xanh lá cây, trang phục cổ lỗ, không theo kiểu đương thời, ba người là nam nhân trung niên, đội mũ cao,  còn 1 người là thiếu nữ,khuôn mặt thanh tú, dãi thắt lưng màu lục bay phất phơ trước gió.

Thiếunữ nói: “Xin mời lão tôn giá theo vãn bối về cốc 1 chuyến.”

Lãongoan đồng, vung tay quát to: “Không đi!”

Thiếunữ bị lão ngoan đồng quát to cũng không giận, lễ phép nói: “Gia phụ đã ra lệnh, nhất định phải mời tôn giá trở về cốc, xin tôn giá theo chúng vãn bối.”

Lãongoan đồng lại quát to: “Ta đã bảo không đi là không đi. Các ngươi có khẩn khoản mời mọc, cũng vô dụng!”

Giọnglão ngoan đồng khá to, liền dẫn đến sự chú ý của người khác. Chỉ 1 lát, thì 1 đám người chạy về phía này. Lão già này đúng là chỉ sợ 1 mình sư phụ tôi thôi. Thật là…

Chương 24: Tuyệt Tình cốc

Dẫn đầu là 1 nam tử thân hình cao lớn, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, diện mạo có 7 phần tương tự Hoắc Đô, kế đến là lão khỉ già Kim Luân, và Dương Quá, cùng với 4 người mà tôi không biết là ai, cuối cùng là cái người mà lúc nãy còn nằm trên người tôi Hoắc Đô. Kim Luân pháp vương, Dương Quá thấy tôi đang đứng cạnh lão ngoan đồng thì rất ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Hoắc Đô nhìn thấy tôi thì hai mày nhíu chặt, khi liếc thấy cái túi tôi đeo trên người, thì mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn tôi sắc lạnh, khiến tôi rùn mình 1 cái. Không dám nhìn về phía đó nữa, liền quay đầu đi nơi khác.

“Chúng vãn bối hoàn toàn không có ý gây khó dễ, chỉ vì tôn giá đạp đổ đan lô, giẫm nát linh chi, hủy hoại đạo thư, thiêu hủy kiếm phòng, nên buộc phải thỉnh đại giá tới nói rõ với gia sư; nếu không, gia sư trách cứ thì chúng vãn bối không đảm đương nổi.” 1 nam nhân trong đám 4 người trước mặt tôi lên tiếng. Ôi chao, đúng là bị lão ngoan đồng trêu đùa thì rất thảm.

Lão ngoan đồng nghe nói thế thì cười hì hì đáp: “Các ngươi cứ về bẩm là có 1 lão dã nhân đi qua, vô ý gây họa, không được hay sao?”

Nam nhân kia nói: “Tôn giá nhất định không chịu đi phải không?”

Lão ngoan đồng lắc đầu. Nam nhân kia liền chỉ tay về phía đông, nói: “Được, được, gia sư tới đó.”

Lão ngoan đồng nghe thế thì liền ngoảnh đầu nhìn, không thấy ai. Nam nhân kia liền giơ tay ra hiệu, bốn người đột nhiên quăng ra 1 tấm lưới đánh cá màu xám cực lớn, tôi thấy thế thì cả kinh, định dùng khinh công né tránh nào ngờ chỉ mới vừa phi thân lên 1 cái, thì đã bị người túm lại, té xuống đất, chỉ nghe Hoắc Đô và Dương Quá hét lên 1 tiếng “Tiểu Trình!”. Thì đã cùng lão ngoan đồng bị túm gọn trong lưới. Thủ pháp của bốn người ấy hết sức thành thục lại cổ quái vạn phần, dù có võ công cao cở nào cũng khó lòng thoát ra khỏi lưới. 1 nam nhân liền vác bọn tôi lên vai, ba người còn lại cầm kiếm hộ vệ, chạy như bay về hướng đông.

Tôi bị túm chặt trong lưới cùng với lão ngoan đồng, thì oán hận lên tiếng: “Tại sao lão kéo ta?”

Lão ngoan đồng cười hì hì đáp: “Ta không kiếm được Quách huynh đệ, để ngươi đi rồi, ai chỉ đường cho ta.”

“… (||| - -)” Chỉ hận là sau lúc đó lại có ý định nhờ lão ngoan đồng đưa đi kia chứ? Thà cứ ở bên cạnh sư phụ có phải hơn không?

Dương Quá thấy tôi và lão ngoan đồng bị bắt đi nên liền đề khí đuổi theo, luôn miệng kêu: “Các người mang Tiểu Trình đi đâu?” Tên nhóc này cũng còn có chút tình nghĩa.

Bọn người Hoắc Đô, cùng với Kim Luân pháp vương cũng đuổi theo.

Đám người xanh lá kia vác tôi cùng lão ngoan đồng chạy mấy dặm thì đến 1 dòng sông, bên bờ có để sẵn 1 chiếc thuyền nhỏ, nam nhân quăng chúng tôi lên thuyền, rồi hai người nam nhân khác nhanh chóng cầm mái chèo, chèo ngược dòng sông, khúc sông uốn lượn, càng chèo thì khúc sông càng hẹp, đến 1 ngách sông rất hẹp ở mé tây, chỗ ấy có 1 bụi cây lớn um tùm che khuất lối ra vào, thuyền nhỏ bơi vào trong chỉ thấy hai bên là vách núi dựng đứng, nhìn lên trời chỉ có 1 khe hẹp bằng đường chỉ.

Non xanh nước biếc, cảnh sắc cực kỳ tĩnh mịch, bốn phía lặng ngắt như tờ, đầy vẻ hung hiểm. Lại chèo vài dặm nữa, trước mặt bỗng có chín tảng đá chắn ngang dòng sông, như 1 tấm bình phong, ngăn không cho thuyền đi qua. Thiếu nữ lúc này gõ gõ mấy cái lên vách đá, lập tức 1 trong chín tảng đá chìm sâu vào lòng sông, chừa 1 lối nhỏ cho thuyền đi vào. Sau khi thuyền đi qua, thiếu nữ lại gõ gõ mấy cái lên vách đá, tảng đá lại trồi lên.

Chèo thêm 1 đoạn ngắn nữa, thuyền cặp bến, nam nhân lại vác chúng tôi lên vai, đi theo con đường mòn đi tới 1 cửa đá, thiếu nữ lại gõ mấy cái, cửa mở ra, chúng tôi lại được khiên đi vào trong. Vừa vào trong thì đập vào mắt tôi là 1 biển hoa ngút ngàn, đỏ, vàng, cam, trắng, hồng, được phủ 1 lớp ánh sáng màu đỏ cam mỏng của bình mình vừa nhú lên, vô cùng đẹp mắt. Ôi chao, tôi đã đi nhiều nơi như thế, thấy nhiều cảnh đẹp nhưng Tuyệt Tình Cốc quả thật là 1 nơi thế ngoại đào viên, đẹp không sao tả nổi.

“Lão ngoan đồng, lão đừng có nhảy tới nhảy lui nữa có được không?” Tôi tức giận gào to, nhưng người nào đó lại chẳng xem tôi ra gì, cứ nhảy tới nhảy lui như Tôn Ngộ Không trong thạch thất, luôn miệng kêu: “Ở đây chơi không vui, các ngươi mau thả ta ra, thả ta ra.”

Nhưng thử hỏi, người ta dùng nhiều công phu như vậy truy theo lão đến tận đại doanh Mông Cổ mới bắt được lão nhốt vào trong thạch thất này, thì làm sao có thể thả lão ra dễ dàng kia chứ. Chỉ có tôi xui xẻo bị lão liên lụy mà thôi, hơi.

“Lão ngoan đồng, lão đừng nhảy nữa, tới đây ta chỉ lão chơi trò chơi.” Tôi dụ dỗ, vừa nhắc tới hai chữ “trò chơi” thì hai mắt lão ngoan đồng sáng lên, phi thân đến ngồi trước mặt tôi, háo hức hỏi: “Chơi cái gì? Có vui không?”

Tôi gật gật đầu: “Chơi rất vui, nhưng mà lão phải nghe lời ta, nếu không thì sẽ không chơi được.”

“Được, được, cái gì ta cũng nghe ngươi hết, ngươi mau nói xem là chơi cái gì?”

“…” Có cần vui đến như vậy không?

“Ôi đau chết ta, ta chết mất, có ai không mau cứu ta… Ôi bụng của ta đau quá…”  Lão ngoan đồng ôm bụng nằm lăn lộn trên đất, mặt mày trắng bệch, kêu rên vô cùng thống khổ. Tiếng kêu rên của lão liền đá động tới hai tên xanh lá cây gác cửa, chúng vội đi đến hỏi han: “Tôn giá, người không có việc …”

Tôi chớp thời cơ, bắn hai thỏi bạc nhỏ điểm huyệt đạo hai tên xanh lá cây, bọn chúng liền đứng im bất động, không nhúc nhích, mắt trợn trắng.

Lão ngoan đồng thấy hai tên xanh lá cây đứng im bất động thì vô cùng vui vẻ, vỗ tay, cười rộ lên: “Trình nha đầu, ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh đó.”

“…” Lão ngoan đồng là đang khen tôi, hay là đang miệt thị tôi đây?

Tôi lấy 1 bình xứ màu vàng trong túi bách bảo ra, mở nắp, 1 làn khói xanh trắng thoát ra, mang theo 1 mùi nồng cay mũi, tôi bước đến gần cửa sắt của thạch thất, chế thứ nước màu xanh trong bình vào ổ khóa. “Xèo, xèo, xèo” mấy tiếng, ổ khóa sắt liền tan chảy, cửa sắt được mở ra.

Lão ngoan đồng nhìn thấy thì hai mắt trợn lên, kinh ngạc hỏi: “Cái thứ trong tay ngươi là cái gì? Tại sao lại lợi hại như vậy?”

“Axit!” Tôi buột miệng nói, sau mới biết mình lỡ lời, liền sửa lại: “Là thứ nước có thể làm tiêu hủy mọi thứ, ngay cả xác người cũng bị hủy luôn, đến xương trắng cũng không còn.” Tốn rất nhiều công phu tôi mới chế được mấy lọ axit này, biết thế nào cũng có việc dùng đến mà.

“Lợi hại như vậy?” Ánh mắt lão ngoan đồng sáng lên, nhìn chằm chằm vào bình xứ trong tay tôi.

“Cho lão!” Tôi đưa bình thuốc đến trước mặt lão ngoan đồng.

“Thật cho ta?” Lão ngoan đồng tuy hỏi vậy nhưng tay đã chộp lấy bình thuốc trên tay tôi, nhét vào trong ngực.

“Thật!” Không cho được sao, không cho cũng bị lão trộm, tự giác vẫn tốt hơn.

Bọn người ở Tuyệt Tình cốc này chắc rất tự tin với độ an toàn của thạch thất giam chúng tôi, nên chỉ cho hai tên xanh lá cây canh gác. Bọn chúng bị tôi điểm huyệt chẳng thể nói năng kêu ca nên chúng tôi trốn êm ra ngoài, mà không bị phát hiện. Để tránh việc bị bắt lại, tôi còn cưởi y phục trên người của hai tên xanh lá cây, mặc lên người 1 bộ, đưa cho lão ngoan đồng 1 bộ, giả làm hạ nhân ở Tuyệt Tình cốc, rồi mới rời đi.

Nhưng lão ngoan đồng do mãi mê chơi đùa với bình axit vừa lấy được ở chỗ tôi. Nên chẳng thèm để ý đến tôi. Lão cầm bình axit, hết nhỏ lên cây, lại nhỏ lên đất, còn vô cùng dũng cảm nhỏ lên chính tay mình, làm tay lão bị cháy xém 1 mảng.

“Ôi, đau quá, đau quá.” Lão vừa kêu la vừa thổi phù phù vào cái tay đang bốc khói của mình.

Tôi không còn gì để nói, chỉ có thể đá văng cả người lão vào hồ nước cạnh đó “Rửa cho sạch đi, rồi lên đây, ta thoa thuốc cho.”

“Vù vù” Lão ngoan đồng nhảy lên từ dưới nước, lắc người giũ nước như 1 con chó lông xù. Cười hề hề nói: “Cái thứ nước này của ngươi cũng quá lợi hại đi, hahaha…”

Sau khi được tôi bôi thuốc, lão ngoan đồng lại chứng nào tật nấy, cầm bình axit chạy loạn khắp nơi. Lão cũng không sợ bị đám xanh lá cây ở Tuyệt Tình Cốc phát hiện. Tôi bất lực, mặc kệ lão, trốn trước tính sao.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .